Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010

Đồng cảm với dân

Thật đáng buồn là ngày nay có một bộ phận không nhỏ cán bộ tuy vẫn luôn hô hào những khẩu hiệu cách mạng nhưng tư tưởng và hành động ngày một xa rời dân, xa rời lý tưởng.
Tần suất tin tức về sự vô cảm, tiêu cực ngày càng cao.
Các tỉnh thành đều kêu thiếu nguồn nhân lực có trình độ, nên đã ban hành chính sách “chiêu hiền đãi sĩ”, chi tiền để cử người đi học ở nước ngoài và kêu gọi họ tốt nghiệp trở về phục vụ quê hương. Nhưng mâu thuẫn sao, khi “Bằng cấp cao vẫn lao đao xin việc” (Tuổi trẻ, 13-10-2010) là một thực tế xảy ra ở nhiều nơi. Đáng buồn hơn, khi những người bị làm khó lại chính là những người muốn trở về phục vụ cho quê hương mình. Một chính sách tốt bị biến thành khẩu hiệu sáo rỗng!
Hình ảnh những đứa trẻ huyện Đông Giang, tỉnh Quảng Nam hàng ngày phải dắt díu cõng nhau lội qua sông đến trường (Tuổi trẻ, 9-10-2010) đã gây xúc động cho độc giả. Các nhà hảo tâm đánh tiếng sẵn lòng góp sức xây cầu cho các em qua sông tìm chữ. Thế nhưng, thái độ của lãnh đạo huyện Đông Giang lại như ngược chiều với bầu nhiệt huyết của họ (tuanvietnam.net, 16-10-2010). Thật đúng với câu “Dân cần nhưng quan không vội”! Đâu rồi sự cảm thông với nỗi khổ và mối hiểm nguy đang rình rập các em?
Tiêu cực, vô cảm không chỉ giới hạn ở cán bộ cấp thấp. “Cả bí thư lẫn chủ tịch tỉnh đều bị kỷ luật” cũng là chuyện mới xảy ra. Và cũng không phải chỉ có hai cán bộ bị xử lý: Ủy ban Kiểm tra Trung ương đã xác định dấu hiệu vi phạm đối với tập thể Thường trực và 3 Thường trực Tỉnh ủy Ninh Bình và có kết luận: “...
Những sai phạm trên gây hậu quả nghiêm trọng, làm thất thoát, lãng phí tiền, tài sản, đất đai của Nhà nước; gây dư luận bất bình, mất lòng tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân” (vietnamnet.vn, 15-10-2010).
Việc xuất hiện liên tục các “hố tử thần” trên đường phố TPHCM và Đà Lạt, dù người ta có cố biện minh thế nào, thì vẫn lộ rõ lỗ hổng trách nhiệm, cả trước và sau khi sự cố xảy ra, của những người có trách nhiệm đối với sự an toàn và cả sinh mạng của người dân.
Nỗi khổ của nhân dân
Còn nhớ những thông tin từ chuyện tiếp dân của các đoàn kiểm tra việc thực hiện Luật Đất đai trước đây cho thấy nông dân, tầng lớp chịu nhiều hy sinh nhất, có đóng góp nhiều nhất trong cuộc cách mạng giải phóng dân tộc và cả trong xây dựng đất nước, lại là những người bị thiệt thòi nhiều nhất, do sự vô cảm đáng kinh ngạc của một số quan chức nhân danh sự phát triển kinh tế của địa phương.
Khi vội vàng giải tỏa để có đất cho các dự án, quyền lợi và cuộc sống của người dân, phần lớn là nông dân nghèo, đã không được giải quyết thỏa đáng. Khoản tiền đền bù chẳng đáng là bao so với khoản lợi nhuận khổng lồ mà nhà đầu tư có thể thu được từ mảnh đất của người nông dân.
Nhiều nơi đã không quan tâm đúng mức đến số người mất nhà, mất đất đó có thể đi đâu, ở đâu, làm sao để có thể tiếp tục sinh sống. Không ít dự án giải tỏa xong những diện tích rộng lớn rồi nhiều năm sau đó lại bỏ hoang trong khi người dân không có đất canh tác. Tình trạng quy hoạch như vậy xảy ra ở nhiều nơi, đẩy hàng trăm, hàng ngàn gia đình vào cảnh khó khăn. Trong khi đó, những người ban hành các quyết định quy hoạch đó vẫn ung dung tại vị và dửng dưng trước nỗi khổ của dân.
Có những dự án được dư luận cảnh báo sẽ gây ra ô nhiễm môi trường mà tác hại của nó sẽ lớn hơn rất nhiều so với lợi nhuận thu được theo dự kiến, nhưng vẫn được duyệt cho triển khai. Không ít khu công nghiệp, nhà máy cứ ngang nhiên xả chất thải, gây ô nhiễm nguồn nước, đất đai, không khí từ năm này qua năm khác, mà chính quyền địa phương chẳng mấy để tâm đến đơn thư khiếu nại của những nạn nhân khốn khổ trong vùng.
Điển hình là trường hợp kéo dài hàng chục năm mới được để tâm đến như vụ Vedan, nhưng không phải là duy nhất. Thái độ dửng dưng đó có thể xuất phát từ những động cơ khác nhau, nhưng chắc chắn không phải vì lợi ích của dân.
Mặc dù cải cách hành chính đã trải qua nhiều năm, nhưng sự nhũng nhiễu dân vẫn xảy ra khá phổ biến. Các doanh nghiệp vẫn than phiền hết năm này đến năm khác, từ chuyện nhỏ như thủ tục đăng ký mua sổ hóa đơn đỏ, đến thủ tục thông quan hàng xuất nhập khẩu, hoàn thuế giá trị gia tăng cho đến thủ tục nộp thuế... Thế nhưng đã có bao nhiêu người có trách nhiệm quyết tâm ngăn chặn tệ nạn đó?
Những khối tuyết đã lăn quá lâu!
Kết quả ban đầu của khảo sát trực tuyến về cải cách hành chính do UNDP phối hợp với VietNamNet thực hiện cho thấy, gần 70% người dân khi được hỏi trả lời rằng họ phải đưa thêm tiền mới giải quyết được công việc liên quan đến thủ tục hành chính (“Cứ “lót tay” việc mới “chạy””, vietnamnet.vn, 14-10-2010). Nếu kết quả điều tra này là xác thực, đó thực sự là một quốc nạn. Vì vậy, liệu có nên cứ tiếp tục tự ru ngủ mình bằng điệp khúc: “Hiện tượng tiêu cực chỉ là cá biệt, những cán bộ mất phẩm chất chỉ là số ít”, “Lòng tin của dân ngày một nâng cao”...?
Trên lý thuyết, Nhà nước ta là “của dân, do dân, vì dân” và công chức, dù ở bất cứ cấp bậc nào cũng đều là “công bộc của dân”. Thế nhưng trên thực tế vấn nạn nhũng nhiễu, tham nhũng, hối lộ vẫn tràn lan. Năm 2009, Tổ chức Minh bạch Quốc tế xếp Việt Nam đứng thứ 120 trong bảng Chỉ số Cảm nhận tham nhũng, thấp hơn nhiều so với hầu hết các nước Đông Á, trong khi Trung Quốc đứng thứ 79 và Thái Lan là 84.
Vì sao qua bao năm kêu gọi chống tiêu cực với không ít nghị quyết mà vấn nạn này vẫn ngày càng lan rộng? Để giải quyết vấn đề bức thiết này phải xác định đúng nguyên nhân sâu xa, không phải chỉ ở bản thân những người tiêu cực mà cả ở cơ chế nào đã tạo điều kiện sản sinh ra tình trạng đó, tư duy nào đã tạo ra cơ chế đó. Nếu không giải quyết được vấn nạn này thì hiểm họa do nó gây ra trong xã hội ngày càng lớn. Người ta thường ví cái xấu như khối tuyết lăn từ trên núi cao, càng lăn khối tuyết sẽ càng lớn và tác hại nó gây ra cũng khó lường hết được. Các đợt sinh hoạt chính trị có thể nâng cao trình độ lý luận của cán bộ, nhưng điều đó chỉ có tác dụng khi nó thực sự chuyển thành sự giác ngộ về trách nhiệm, nghĩa vụ đối với dân, với nước.
Theo báo SaiGonTimes

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét